Đây là một câu chuyện buồn tôi muốn chia sẻ với hi vọng rằng cộng đồng sẽ dành nhiều tình cảm quan tâm hơn đến những người lao động khó khăn yếu thế trong mùa dịch khó khăn này. Một buổi sáng ngày thứ 10 trong khu phong tỏa tôi bước ra cửa thì thấy anh chủ trọ hàng xóm đi ra báo rằng Người thuê nhà anh ấy đã thắt cổ tự tử, anh ấy đã ra đi một cách thầm lặng. Người mà tôi vẫn còn thấy những ngày trước với tâm trạng muộn phiền.
Ở một mình trong căn phòng khá chật hẹp thuê hàng tháng, không người thân, không gia đình bên cạnh. Gia đình anh ấy khó khăn khi mà người mẹ bị bệnh nặng anh ấy phải bán xe chữa bệnh cho người mẹ. Ngày đi làm, tối chạy Grab mưu sinh, gánh nặng trên vài là cả người mẹ. Nhưng rồi nhà bị phong tỏa công việc không còn, không thể đi lại, hoàn cảnh gia đình khó khăn nên anh ấy đã nghĩ tới đường cùng. Anh ấy đã đi không một câu từ biệt với bất kỳ ai có lẻ đó là những nỗi niềm không thể sẻ chia. Chợt nghĩ rằng tại sao lại suy nghĩ đến cách lại dại dột như vậy. Nhưng rồi anh hàng xóm nói rằng cuộc sống người ta mình làm sao có thể biết được, mỗi người sẽ có những hoàn cảnh, nỗi niềm khó khăn riêng.
Khi nhìn lại chuỗi ngày cách ly đối với tôi cũng không có gì là muộn phiền khi mà tôi có rất nhiều việc để thời gian không trôi qua một cách vô nghĩa vì tôi có được một không gian rộng rãi để thư giản, có sân vườn để tôi có thể chăm sóc cây, có rất nhiều người bạn, người thân tiếp tế hằng ngày khi mà tôi cần. Trong khi anh ấy thì không có được những cơ hội như vậy.
Nghe anh chủ nhà trọ có chia sẻ vì ra nhận vài lần nhưng hàng hóa đều không còn. Qua câu chuyện chia sẻ tôi hi vọng rằng nếu có ai, có người nào gặp khó khăn trong cuộc sống, bị cách ly hay thiếu thốn về tài chính hãy giữ một tinh thần lạc quan, khó khăn ai cũng cần trải qua đó chỉ là một nấc thang để chúng ta chinh phục. Cuộc sống vô thường nhưng phía trước vẫn là những bầu trời tươi sáng. Hãy sống mạnh mẽ vì tình yêu luôn chào đón chúng ta.
Nguyễn Ngọc Huân
Comments