Hành trình xuất phát từ trái tim!
- Hayden Join
- 9 thg 7, 2021
- 3 phút đọc
Đã cập nhật: 18 thg 7, 2021
Xin chào tất cả mọi người. Đây là blog đầu tiên mình viết về kỷ niệm của bản thân thông qua những hành trình trải nghiệm thực tế về cuộc sống. Những điều mình học được trên những chuyến đi, gặp gỡ những người bạn mới và những thay đổi trưởng thành của bản thân thông qua sự học hỏi đi lên. Hi vọng rằng những trải nghiệm mình muốn lan tỏa tình cảm của bản thân để có thể hạnh phúc hơn trên những chặng đường kế tiếp dù cho có gian nan, khó khăn chỉ cần tập trung vào giá trị sống mà mình đặt ra.
Lý do mình đi theo con theo con đường thiện nguyện?

Sao ta lại dùng thời gian của bản thân cho những điều không phải nhiệm vụ cần phải làm, điều đó có mang lại hạnh phúc hay một giá trị giúp ích cho cuộc sống?
- Bài học thứ 1:
Không đi sẽ không bao giờ đến, người không đổi mới sẽ không nhận được điều hay.
Xuất phát từ cái duyên bất ngờ trong 1 chuyến công tác Hà Nội. Quyết định đi vì câu nói “Chắc cũng chẳng bao giờ có dịp lên vùng cao Tây Bắc xa xôi như vậy nữa đâu”
Chuyến hành trình bắt đầu với nhiều lo lắng khi linh cảm trước khi đi có điều gì đó không ổn. Xuất phát lúc 11:00 pm với chiếc xe ghế ngồi khá cũ và khó chịu, cảm thấy trong người không khoẻ và mình không hề quen ai trong đoàn ngoại trừ anh Phóng viên rủ mình đi cùng.
Ngồi trên xe mà trăn trở mãi không ngủ được và nghĩ về ngày cuối tuần tẻ nhạt đang đến, và rồi chiếc xe bị hỏng lúc 5h sáng, long nhong ven đường chờ hướng giải quyết tiếp theo và dự là mất cả ngày để sửa chiếc xe. Thế rồi mình bắt đầu làm quen với một anh trong đoàn và mình bắt đầu nhận ra rằng: à mọi người ở đây cũng rất dễ thương, ai này đều vui vẻ, thân thiện, cao cả hơn nữa là chuyến đi chúng tôi hướng về những trẻ em gặp khó khăn với 1000 suất ăn và những phần quà tặng từ Gạo, quần áo, chăn gối đến những nhu yếu phẩm hằng ngày của những mạnh thường quân dành cho những gia đình khó khăn. Điều mà mình học được là cách hoà đồng với một tập thể, thay vì chỉ quan tâm đến cảm xúc bản thân, và suy nghĩ về một chuyến đi “sao mà đen thế”.

Tự nhiên cảm thấy những con người chưa gặp bao giờ bỗng có một cảm xúc thân thuộc sau những cái nhìn đầu tiên, rồi bắt chuyện về những câu chuyện mỗi ngừoi, đến từ mỗi tỉnh khác nhau, làm những công việc khác nhau và họ thường xuyên thực hiện những hành trình thiện nguyện đều đặn 3-4 lần/năm đến các vùng khó khăn với mong muốn giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn. Nơi mà cách xa thành phố hàng trăm cây số, nơi mà gắn liền với ruộng đồng Ngô, Khoai, nơi mà trẻ em ngày ngày vẫn gói mì tôm mỗi sáng, nơi mà cách xa với những ánh sáng đô thị.
Cảm xúc bỗng đến khi đặt chân xuống vùng đất Tây Bắc, nhìn những đứa trẻ vùng cao. Những hình ảnh mà trước giờ vẫn được xem trên Tivi về những đứa trẻ và bây giờ hình ảnh trên truyền hình không thể nào chân thật bằng những cảm xúc hiện tại mà mình đang cảm nhận ngay lúc này.

Điều khiến tôi không thể kìm nén cảm xúc khi nhìn những đứa trẻ với bữa ăn vội với bát mì tôm và túi cơm trắng, hình ảnh đấy luôn luôn bên tôi như mới vừa xảy ra ngày hôm qua. Nhớ về những đứa trẻ, nhớ về những cảm xúc mới mẻ lần đầu lên Tây Bắc, lần đầu được dành hết thời gian bên cạnh những đứa trẻ xa lạ.
Kể từ chuyến hành trình đó trở đi khi trở về thành phố tôi luôn ấp ủ rằng mình sẽ dành thời gian cho thiện nguyện nhiều hơn. Nằm suy nghĩ nhiều đêm về chuyến hành trình vừa qua, những bài học tôi nhận được thật sâu sắc, những con người vô cùng dễ mến đến bây giờ chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc.
Những lời hứa rút ra từ bản thân!
Tôi sẽ quay trở lại, mình sẽ dành thời gian nhiều hơn cho nơi này, cho những đứa trẻ. Cố gắng làm việc để có những khoảng dư giả về thời gian và tài chính.
Câu chuyện thành lập CLB Thiện Nguyện Sinh Viên bắt đầu từ đây.
Nguyễn Ngọc Huân

Tôi sẽ quay trở lại!